Chợ cá Vinh Hiền – Tác giả Đỗ Minh Hoàng
Đến với Huế rất nhiều lần nhưng chưa lần nào chúng tôi có dịp đến với chợ cá ven biển và lần này được đến chợ cá Vinh Hiền, nằm dưới chân núi Tuý Vân, Phú Lộc, Huế quả thực là một trải nghiệm khá mới và không thể nào quên. Chợ cá Vinh Hiền ngày cuối đông đầu xuân chút lất phất mưa lạnh bắt đầu họp từ 3h sáng trễ hơn chút so với ngày hè. Chúng tôi men theo con đường đất đỏ lầy lội thì phía cuối đường cũng lấp ló bóng người xen lẫn tiếng cười nói ồn ã. Càng tới gần mùi muối biển hoà lẫn với mùi tanh của cá tôm xộc lên mũi mỗi lúc một rõ. Thực sự sinh hoạt chợ cá lần này đặc biệt bởi ai ai cũng mặc áo mưa xanh vàng đủ màu sắc, trên đầu mỗi người đều gắn thêm chiếc đèn để tiện soi sáng. Người qua kẻ lại chật ních như nêm cối. Chúng tôi phải đi thật nhanh len qua tìm cho mình một chỗ đứng mới có thể tác nghiệp dễ dàng. Tàu cá vừa ập vào bờ năm sáu người vội vàng xúm lại tranh giành mua. Ở một góc khác bác bán hàng giơ chú cá to lên cho vị khách xem và khẳng định chắc nịch cá ngon và tươi lắm. Ở một góc khác nữa ba bốn chị túm lại tám chuyện. Thỉnh thoảng có vài chiếc xe máy của người buôn ghé tới chợ thu mua sỉ cá nổ xì đầy khói đi qua. Nào xôi nào sữa nào bánh cũng được bán không thiếu trong sinh hoạt chợ. Đâu đó nghe thấy tiếng cãi cọ qua lại của những bà mệ. Tất cả cộng hưởng lại trở thành một bức tranh quá đỗi tuyệt vời. Có lúc phải mất nhiều phút sững lại bỏ máy ảnh xuống chỉ để lắng nghe và nhìn ngắm khoảnh khắc ngay chính tại thời điểm đó để mà ghi nhớ để mà thấu hiểu. Mặc dù chúng tôi đã trải nghiệm sinh hoạt chợ cá ở một vài nơi trước đó nhưng chính chất giọng của con người nơi đầy càng làm bức tranh đó trở nên khác biệt. Rất đậm chất Huế! Trời vừa ửng sáng cũng là lúc chợ tan dần. Không phải là ánh binh minh phía chân trời ửng đỏ lên mà là áng mây âm bao trùm cả bầu trời. Những cậu bé cô bé là con của ngư dân sống trên thuyền thức dậy khoác cặp sách đến trường thì cũng là lúc chợ không còn ai. Sinh hoạt chợ cá kết thúc nhường chỗ sinh hoạt khác tiếp diễn. Vâng mọi thứ đến và đi như vậy. Có chút cảm giác vừa nhanh vừa chậm vừa tiếc nuối khó diễn tả. Chúng tôi thực sự yêu nơi này.